HÀ GIANG- CHÚT XUYẾN XAO CỦA TRÁI TIM TUỔI TRẺ

Leave a Comment
Du lịch Hà Giang- nơi ta sẽ say, cái say với hồn của đá, cái say với gam màu hoang dại trong bản chiều tà, say với những cung đèo lộng gió, những mùa hoa quấn quýt bước chân đi, những mây vờn núi, những tuyết bất ngờ vào những phút gây nào đó, những ruộng bậc thang vàng ươm mùa lúa chín... và còn nhiều lắm những điệu khèn, với những đôi má hồng của cô gái miền sơn cước... tất cả hòa quyện làm nên một Hà Giang mà bước chân của bất kể ai ở tuổi thanh xuân đều không thể không ghé tới dù chỉ một lần.

Vậy nhưng... Tuổi thanh xuân của tôi đã đi qua? Hay vẫn còn đây trong cái ảm đạm của những chuyến đi hẹn hoài thành chán? Có những xưa cũ nay đã thành rong rêu, muốn lau chùi cho sạch sẽ những rong rêu đó nhiều khi lại là điều "quá sức" ở một khía cạnh nào đó.

Đã từng có một thời nụ cười vẹn nguyên (hay cố vẹn nguyên vì được rong ruổi đến những địa danh mình thích), đã từng có một thanh xuân cháy ngọn lửa của đam mê, của mong ngóng ngày bước chân lên đường... Đơn giản chỉ là chiếc balo nhỏ, vài củ gừng dặn lòng mang theo tránh say xe, ổ bánh mì mua vội của nhỏ bạn "ăn bánh mì thì say xe gì cũng khỏi", chẳng biết thật không mà ngồi nhai trệu trạo đáp lại tấm chân tình của nhỏ. Vậy mà chẳng biết bao nhiêu lần, cứ thế, do vật vã thành quen hay do choáng ngợp bởi sự hân hoan trong tâm trí, con tim nhảy nhót không thể kìm lòng đến thốt nên lời chỉ khi vừa bước xuống xe... Mọi mệt mọi tan đâu ra thành không khí bay đi hết hay truyền xuống chân tan hết vào lòng đất khi đặt bước trên vùng đất mới. Những vùng đất mới, những con người mới... ổ bánh mì hết veo và những câu chuyện trong trẻo như mặt nước chẳng chút gợn...

Nhưng đó là những vùng đất khác... chẳng phải Hà Giang... chẳng phải vùng đất bấy lâu ta mộng mơ, ấp ủ về những áng văn, ấp ủ giấc mơ hẹn ngày trải mình hoàn thành cho xong câu chuyện hoang tưởng trước những cảnh sắc ảo diệu ấy... trước cái hoang dại của núi của rừng của mây và của chính con tim đập nhịp đập tuổi trẻ. 

Hà Giang với tôi vẫn còn xa lắm... chẳng phải tuổi thanh xuân của tôi đã trôi qua rồi... mà bởi một lẽ khác… Tôi vùng vẫy trong những suy nghĩ của những ngày xưa củ, của tuổi thanh xuân tôi đã từng, của những hẹn hò mộng mị dù nhớ nhưng gắn đành quên.

Cô bạn ngày xưa dúi ổ bánh mì vào tay tôi trong những chuyến đi ấy nay chẳng còn thấy nữa. Qua ngày tháng, qua vội vã và ồn ào của phố thị, qua những mất mát ở Sài Thành chúng tôi chẳng còn bất cứ thông tin gì của nhau. Có thể cô ấy vẫn rong ruổi trên những chuyến xe đến những vùng đất như ước mơ ngày xưa của 2 đứa. Có thể đã trở thành một bà mẹ trẻ nuôi con và gắn ước mơ của mình vào đứa con bé bỏng như bất kì một cô gái "yêu đi" khi trở thành bậc cha mẹ. Có thể cô ấy giờ như tôi, dù có trăm ngàn lần khao khát tiếp tục những bước chân của mình nhưng có những thứ vô hình nào đó níu giữ lại. Có thể...
-Huỳnh Thị Lệ Ân- Sài Gòn mơ!

0 nhận xét:

Đăng nhận xét