Có những phút nhận ra
mình đã đặt niềm tin và coi trọng người khác quá nhiều trong khi bản thân họ
chưa từng xem trọng mình là phút giây hụt hẫng. Càng hụt hẫng hơn tất thảy như
vừa rơi xuống từ trên những bậc thềm cao nhất, cứ ngỡ họ là "người
thân" (người thân có nhiều dạng người thân: thân từ cha mẹ, thân từ anh chị
em bạn bè, thân từ người dưng rồi gán ghép cho thành người thân...)
Muốn ghi một cái gì đó,
muốn làm một cái gì đó, muốn nói hết tất thảy để rồi ra sao thì ra... Nhưng sẽ
ra sao??? Thật sự sẽ ra sao??? Bản thân mỗi người không chỉ sống cho riêng
mình, bản thân mình cũng vậy... chẳng thể sống mà không nghĩ đến gia đình.
Người ta có thể vô tâm
cũng có thể cố ý, đâu quá khó để nhận ra người nào vô tâm người nào cố ý với một đứa đa tính cách và nhạy cảm
như mình. Chợt cười, nụ cười của sự hụt hẫng pha lẫn khinh bỉ. Hụt hẫng vì người
vô tâm đến phép lịch sự tối thiểu mà một đứa con nít khi bập bẹ biết nói ba mẹ
nó cũng đã dạy nó. "Tiên học lễ, hậu học văn", cái lễ ở đời không chỉ
là cái lễ của kẻ dưới với người trên không, không phải cái lễ của trẻ nhỏ với bậc
cha ông... mà còn hơn nữa, cái lễ của người trên với kẻ dưới, cái lễ của người
lớn với trẻ nhỏ mới là cái lễ quý cao...
Khinh bỉ vì người có ăn
có học mà dè xẻn cả cái lời nói cho có hình thức bên ngoài. Dù gì đó cũng là
hình thức, hình thức để được người ta coi trọng, hay ít hơn họ không coi trọng
thì cũng thể hiện đúng bản chất của "một con người miệng lưỡi" chứ?
Đúng không? Lời nói ngon ngọt đó, đã làm hài lòng nhiều người lắm mà.
Ừ thì muốn ghi, muốn
nói thẳng vào mặt bạn là, bạn không xứng đáng để tui tôn trọng, nhưng thôi… lời
xin lỗi cuối cùng bạn còn không nói được thì đã thể hiện bạn là hạng người nào.
Chẳng đáng để tôi bận lòng. Nhớ nhé! Ừ, thì nên đi qua những ngày cũ kĩ, nếu ngày cũ có đáng trân trọng thì trân trọng, còn không, ngoảnh lại làm gì? Ừ, chỉ nên bận lòng với người thân, còn “người
thân” như bạn… dù có liên quan thì cũng chả liên quan.
p/s: Dành thời gian để
ghi những điều tốt đẹp.
-Huỳnh Thị Lệ Ân-
0 nhận xét:
Đăng nhận xét