TẢN MẠN THÁNG 12

Leave a Comment
Tháng 12- cái lạnh se se lùa về, gió thì thào trên những nhánh bàng trước ngõ. Mấy chú chim se sẻ mùa trước còn ríu ra ríu rít nô đùa, tranh nhau hạt cơm hạt gạo vương vãi, nay co ro nép vào nhau trên mé hiên tránh gió chẳng buồn líu lo. 

Tháng 12- em co ro trong lớp áo khoác cùng chiếc khăn choàng mùa cũ, hít hà than trời rồi cũng phải xuống đường như bao người. Công việc, ngày qua tháng lại ai cũng phải làm, có phải đâu là tháng 12 mới bắt đầu. Vậy mà... hình như em đã chơi quá nhiều...

Nếu được lựa chọn, em xin không chọn đời mình như thế này. Nếu được lựa chọn, xin cho em có thể làm lại những gì mình đã sai. Những nối tiếc, những sai lầm, những hờ hững, những vấp ngã, những điều xưa cũ ấy đừng bao giờ bấu víu vào em thêm nữa. Đừng bấu vào em để những vết lằn rỉ máu, em sợ máu... Đừng bấu vào em... ít nhất là vào lúc này. 

TAN-MAN-THANG-12

Anh ta đưa tay hất vài giọt mưa trên mái tóc màu đồng, cô gái nhẻo miệng cười, nụ cười của hạnh phúc. Chú ấy dừng xe bảo vợ xuống (hai người mặc quần đồng một màu trắng), họ cùng chụp một bức hình, không biết hình có đẹp không nhưng họ đã hạnh phúc. Chị bán hàng đôm đả gói hàng cho khách, hình như vài giọt mồ hôi trong cái khí trời se lạnh, nhưng có thể chị cũng đã hạnh phúc. Hai chị em dáng người nhỏ tầm lên 9 lên 10 tranh nhau lượm vài chai nhựa người qua kẻ lại uống nước vứt đi, chị hối em "tầm này được rồi, về em", hai chị em đứa xách đứa ôm dắt tay nhau đi về một hướng, có thể cuộc sống thật sự khó khăn, nhưng có lẽ hai em cảm thấy hạnh phúc với những gì mình đang có. Anh chở chị cùng đứa con gái nhỏ lên 5 về, cả 3 đều hớn hở, có lẽ họ đã có một tối cuối tuần thật ngọt ngào và hạnh phúc...Tháng 12- cái khí trời để những người yêu thương nhau như những chú chim se sẻ- tựa vào nhau, chỉ đơn giản như thế cũng đã là hạnh phúc. Em mỉm cười với những thứ tai nghe mắt thấy xung quanh, đời thật hạnh phúc, nhưng vẫn có cái gì đó nằng nặng, một cái gì đó hơi se sắt sau tất cả những gì đã thấy... 

Con bạn bảo đừng bao giờ tin tưởng vào bất cứ một đứa con trai nào. Lạ! Bất cứ một đứa con trai nào? Vậy anh ta, chú ấy, anh ấy... là gì?  Họ không là con trai? Đừng! Đừng mất lòng tin ngay lập tức khi chia tay một người, đừng mất lòng tin khi trên đời này còn rất nhiều người đáng tin, đáng nâng niu, trân trọng. Đừng đánh mất niềm tin vào đời, vào người chỉ vì một con người đã từng... KHÔNG RA GÌ. Nếu tất cả chỉ là dối trá, nếu tất cả chỉ như mây trôi thì quyết đừng bao giờ trở thành bèo dạt. Dù có là một cụm bèo nhỏ cũng phải tìm cho mình bến đỗ bình yên nhất, bến đỗ ấy không cần hoa lệ mỹ miều chỉ cần đủ tin yêu đủ tôn trọng, nếu chưa tìm xin đừng trách sao nước xiết cuốn bèo trôi...

Em đã thế, những suy nghĩ đó là thật, tất cả đều là thật, vậy mà... chính lúc này, với em lại mong manh quá đổi. Trái tim như bị đè bởi một hòn đá nặng, khó thở và lạnh đơn. Em quá nhỏ bé trong thế giới rộng lớn này, em chỉ là một phần nhỏ của hạt cát trong khi điều anh mơ ước lại là một đại dương... Đừng bấu vào em khi em đang mệt mỏi, đừng bấu vào em khi mọi thứ đều đang muốn đối đầu với em. Nếu có đổi thay xin hãy đừng so sánh, nếu có đổi thay xin đừng bấu vào nhau những vết thương không lành... Rất nhiều đại dương rộng lớn và xanh trong cho anh lựa chọn, chỉ xin đừng dẫm lên hạt cát rồi nói lời cay đắng. 

Nếu được lựa chọn, em xin không chọn đời mình như thế này. Nếu được lựa chọn, xin cho em có thể làm lại những gì mình đã sai. Những nối tiếc, những sai lầm, những hờ hững, những vấp ngã, những điều xưa cũ ấy đừng bao giờ bấu víu vào em thêm nữa. Đừng bấu vào em để những vết lằn rỉ máu, em sợ máu... Đừng bấu vào em... ít nhất là vào lúc này. 
Sài Gòn đêm đầy gió- HTLA

0 nhận xét:

Đăng nhận xét