Cuộc sống của cô khi không có anh tựa như địa ngục.
Cô vẫn gắng gượng sống, sống không phải chỉ cho mình mà sống cả phần của anh.
Đã bao năm rồi cô vẫn không sao quên được, vẫn đi về một mình đơn lẻ, chưa muốn
quen ai, chưa thể quen ai và vẫn hoài mong ngóng một phép màu- ngày anh trở về với
cô. Nhưng, liệu anh có còn sống trên cõi đời này để quay về bên cô?
Ông trời đã không cho cô và anh gặp nhau sớm. Ở
chung nhà trọ, người phòng trên, kẻ phòng dưới vậy mà suốt hơn năm trời cô chẳng
thể gặp anh. Tò mò và thắc mắc về tin đồn người con trai đẹp trai, ga lăng cùng
nhà trọ nhưng đến khi anh chuyển đi cô vẫn chưa có cơ hội gặp mặt dẫu chỉ một lần
vì anh thuộc dạng đi sớm về khuya- vì công việc. Và rồi ông trời cũng chịu se
duyên. Khi anh quay về thăm phòng trọ, chuyện gì đến cũng đến, anh và cô quen
nhau, chậm nhưng đong đầy yêu thương, chậm nhưng tràn ngập hạnh phúc.
Những ngày quen nhau là những ngày tràn ngập hạnh
phúc, không bao giờ phai mờ trong tâm trí cô cho tới lúc này và cả mãi về sau. Cô
tự khi nào đã trở nên bé bỏng trong ánh mắt yêu thương của anh, cô non nớt cần
được bao bọc trong vòng tay anh. Anh yêu cô, nhẹ nhàng nhưng sâu lắng. Dẫu công
việc có vất vả, có khó khăn, có như thế nào anh vẫn dành thời gian yêu thương,
săn sóc cô từng tí một. Bởi một điều đơn giản- cô là người anh yêu thương- là vợ
tương lai của anh- là mẹ của các con anh sau này- và có thể còn là sự sống của
anh. Anh là quản lý nhà hàng, lương không gọi là cao nhưng anh có thể lo cho cô
tất cả, tiền học, tiền nhà, tiền sinh hoạt phí. Anh không muốn cô thiếu thốn,
anh muốn người anh yêu có điều kiện tốt nhất để theo đuổi ước mơ. Anh không muốn
người anh yêu vì miếng cơm manh áo mà bỏ bê chuyện học hành, thua kém bạn bè…
Tất cả như một giấc mơ, anh và cô mơ về ngôi nhà hạnh
phúc với những đứa con kháu khỉnh, với những bữa cơm gia đình nhỏ ấm áp tình.
Anh và cô thay nhau vạch định tương lai cho cả hai đứa, cho gia đình nhỏ trong
đó anh là chồng mẫu mực, cô là vợ ngoan hiền. Anh và cô dệt vào trong đầu óc
nhau những hình ảnh đẹp, những ước mơ tưởng chừng có thể với tới, cầm lấy, sờ
thấy được.
Nhưng, tất cả chỉ như một
giấc mơ! Giây đoạn cô sắp sửa thi Tốt nghiệp để hoàn thành một chặng đường
trong kế hoạch của cả hai, anh nói lời chia tay, không giải thích, không lý do.
Chỉ đơn giản, chia tay là chia tay. Con người ta kể cũng lạ, yêu thương cho thật
nhiều, hứa hẹn cho thật nhiều rồi khi chia tay lại thích ra đi trong im lặng. Cô
gào thét, cô gào hỏi khản giọng thì cũng chỉ nhận được một sự im lặng đến ngột
ngạt. Anh không hiểu sự im lặng của anh nó có sức tàn phá mạnh mẽ như thế nào
trong trái tim non nớt yêu thương anh hết lòng của cô. Cô không hiểu, thật sự
cô không thể nào giải thích nỗi tại sao anh lại thốt ra lời nói chia tay đơn giản
đến lạnh lùng như vậy. Cô không hiểu, thật sự cô không tài nào hiểu nỗi cô đã lầm
lỗi điều gì khiến anh đối xử với cô tàn nhẫn đến như vậy. Anh ra đi khỏi cuộc sống
của cô, không thăm hỏi, không đón đưa, không điện thoại thậm chí không một tin
nhắn. Chỉ còn một điều duy nhất từ anh chưa biến mất trong cuộc sống của cô- đó
là tiền. Tiền của anh vẫn gởi cho cô chi tiêu hàng tháng thông qua con bạn cùng
phòng. Cô mặc kệ, cô lao vào ôn thi mặc cho trái tim trong lòng ngực vẫn đau
nhói và nước mắt vẫn cứ tuông rơi khi ngọn đèn học đã tắt. Vượt qua tất cả nỗi
đau- kết quả sau kì thi cô được bằng khá. Cô quyết định về quê.
Quê hương giang tay đón
cô vào lòng sau một cuộc tình tưởng chừng là mãi mãi. Tây Bắc níu chân người
con xa quê lại về, hay Tây Bắc muốn xoa dịu nỗi đau cho những người con mà mình
từng nuôi dưỡng? Cô quen một người con trai trên mảnh đất quê hương sau ngày trở
về, vội vàng như trái tim người con gái sẽ vỡ nát nếu không có điều gì để bấu
víu, để tựa vào, để thổn thức, hoặc, để thế thay… Người ấy yêu thương cô, thiết
tha mong cô về làm vợ. Vồ vập và hối thúc như sợ chậm thêm một giây phút nào
thì cô sẽ biến thành gió mà bay đi mất. Có thể từ đầu cô chấp nhận quen người ấy
cũng chỉ là tìm chỗ bấu víu nên sau những vồ vập ấy cô và người ấy bất đồng. Một
cái tát vào đôi má của người con gái như một nhát dao khoét vào trái tim làm
khơi gợi lại những hạnh phúc quá khứ. Một cái tát cho những tháng ngày cô vật vờ
sống như trốn chạy, lấy người khác lấp vào khoảng trống quá rộng trong lòng. Cô
xách túi ra đi, Tây Bắc vẫy tay chào, một lần nữa người con gái ấy lại bỏ quê
mà đi. Nhưng lần ra đi này, là cả trăm ngàn nỗi đau bủa vây, cha mẹ- những người
yêu thương cô có khi nào hiểu cho đứa con gái ngoan hiền ngày nào?
(Còn nữa)
Huỳnh Thị Lệ Ân- ghi sau lời kể về chuyện tình có thật của một người bạn.
p/s: Cô gái à, hãy mạnh mẽ mà sống!
0 nhận xét:
Đăng nhận xét