Tôi đã gởi hồn tôi vào thơ ấy
Nghe ngân dài những lắng đọng con tim
Tôi ru sầu bằng chắc lọc ngàn ngày
Cho cạn nguồn tâm thức dẫu im lìm.
Thơ và giấy hồn tôi và cây viết
Tự nhìn mình già hơn lòng khắt khoải
Đừng nhìn tôi mà nghĩ đời xanh biếc
Bởi cuộc đời bể lặng với mấy ai?
Người cũng thế mà thơ tôi cũng thế
Bao nụ cười niềm xúc động lâng lâng
Kho chua chát đắng cay đầy thành lệ
Tim nghẹn ngùi trước đời thực trụi trần.
Ánh mai tàn cho hoàng hôn tím ngắt
Mưa lặng mình cho cầu vồng bắt nhịp
Gió chao nghiêng đưa diều ngân réo rắt
Đón chào nhau để người, tôi hóa kiếp...
Đời quá rộng gọi hồn tôi mấy bận
Người ơ hờ cũng giục mãi tôi quen
Đưa bàn tay tôi nắm đã thấy gần
Kề lại nhìn vô thực tựa hơi men.
Ngày sẽ hết và tình người cũng hết
Thơ có dày đủ ngưng đọng nhân gian?
Ngày sẽ hết mà tôi rồi cũng chết
Tôi lấy gì ngoài thơ để đưa tang?
Huỳnh Thị Lệ Ân- TP. HCM 16/06/2012
Ừ, thì chỉ có thơ để đưa tang!
0 nhận xét:
Đăng nhận xét