Chuyện kể rằng ngày xưa
...Một cô thôn nữ xinh đẹp tuyệt vời tiễn đưa anh dân quê mộc mạc lên đường
chiến đấu, anh hẹn rằng sẽ trở về quê, sau khi ca khúc khải hoàn.
Trong chiến tranh, chàng
hăng say giết giặt, tàn cuộc chiến chàng vẫn không về, quyền uy ,địa vị đã biến
đổi. Chàng trai hiền lành ngày nào trở tành một vị tướng tàn độc, một đồ tể
trung thành của bạo chúa, lưỡi gươm chàng giết biết bao người vô tội để củng
cố ngai vàng tên hôn quân ...
Thời gian trôi qua, cô
gái ngày nào đã quá lứa lở thì, chàng trai trẻ năm xưa đã trở thành một vị tướng
quân, nhưng vẫn chưa quên lời hẹn ước, chàng trở về tiền hô hậu ủng, gương
mặt lạnh lùng, nụ cười biến mất. Đám cưới cử hành trong ngàn tiếng hoan hô, chàng
say mê kể lại chuyện chém giết của mình, chuyện thanh trừng đồng đội để củng cố
quyền uy...
Cô thôn nữ bàng hoàng
không đứng vững. Đâu rồi chàng trai trẻ hiền lành chân chất ngày xưa? Người bấy lâu nàng mong đợi, chờ mong mười mấy năm nay ra như thế này ư? .... Nàng lão
đảo lùi vào phòng, màu đỏ của những vật dụng trong gian phòng như màu máu, mùi
thơm trong chăn chiếu chợt biến thành tanh tưởi... Ánh nến chập chờn làm nàng
thêm sợ hải... Chú rể đẩy cửa vào phòng, cô dâu nhìn lên, chàng không đến một mình, chung quanh chàng bao nhiêu oan hồn vây quanh đòi mạng, nàng co rúm
người lại, sợ hãi.
Chàng thanh niên đành
phải ra đi tiếp tục theo đuổi mục đích tranh quyền đoạt vị bằng máu cùng nước mắt
của người khác. Cô thiếu nữ giờ như một chiếc bóng, núp trong phòng kín, sợ hải, trốn tránh mọi người... Cứ nghe tiếng động mạnh hai tay nàng ôm mặt không ai kéo ra được. Khi nàng
chết hai tay vẫn còn ôm giấu mặt, người co rúm lại không ai có thể kéo ra .Vài
ngày sau, trên mộ nàng mọc một loài cây thấp lòa xòa mang hình tròn tim
tím buồn man mác. Mỗi khi có chân bước qua hay va chạm mạnh, những chiếc lá lăn
tăn lại giật mình khép lại, xuôi xuống như bàn tay ai che mặt. Người ta gọi hoa mắc cỡ hay còn gọi hoa trinh nữ.
- Sưu tầm-
0 nhận xét:
Đăng nhận xét