Thả trôi những ước mơ
để hoài tìm những điều vụn vỡ, lắp ghép cho thành hình, xem ước mơ mình có đủ lớn.
Thả trôi đam mê cho thời
gian chỉ là những khối trống rỗng, vô vị, những xấp giấy nhàu nát, những tro
tàn nguội lạnh. Liệu có thật sự đam mê?
Thả trôi tuổi trẻ, thả
trôi cái dư vị rạo rực, nồng cháy của lứa tuổi đôi mươi để thấy mình già thêm mấy
độ. Những nếp nhăn của thời gian hằn trên khóe mắt. Nếp nhăn cuộc đời là những
lằn ranh không mờ trong trí óc, im lìm, đợi những khoảnh khắc tàn nhẫn cáu xé,
khơi dậy vết thương xưa.
Thả trôi một cuộc tình
cho những yêu thương khác “vài lần đón đưa”. Hay cho chính mình trơ trọi giữa
nhọc nhằn cuộc đời? Chẳng đáng để nâng niu, cất giữ hay sao? Chẳng đáng để trân
trọng, nhớ mong? Nếp nhăn tình đầu rồi cũng như vết cứa chằng chịt trong sâu thẳm
con tim, để rồi sẽ ra đi mãi mãi.
Thả trôi tình thân để
một ngày cuống cuồng chạy tìm trong lấm lem bụi đường, mưa phố. Biết mình chẳng
thể thứ tha chính mình. Ai cho ai hình hài? Ai cho ai vóc dáng? Ai cho ai tình
thân dưỡng dục? Ai cho ai những bếp lửa nồng ấm đêm đông? Những làn gió mo cau
trưa hè nóng rát? Những bát cơm trắng? Những vòng tay dang rộng cho ta ào vào
nhận sự vỗ về, sẻ chia?
Ừ, thì thả trôi!
Thả trôi hết những gì
tạm bợ trong kiếp nhân sinh. Thả trôi cả kiếp người đã từng có ước mơ, hi vọng,
tuổi trẻ, yêu thương, tình thân… Nhưng làm sao có thể thả trôi???
Xin giữ lại những tấm
vai gầy cả cuộc đời dãi nắng, dầm mưa!
Huỳnh Thị Lệ Ân
0 nhận xét:
Đăng nhận xét