Con sao mãi chẳng thể quên được
ngày ấy???
Một ngày mưa! Ám ảnh trong con và có lẽ cũng
là ngày nhớ mãi trong Ba. Con chẳng biết phải làm sao, trong khi kí ức cứ nằm
đó, sâu thẳm trong tâm hồn và tưởng chừng chưa ngủ yên bao giờ. Nhiều lúc con mong
mình là kẻ mất trí để quên, để nỗi ám ảnh chỉ còn là những thước phim không đầu
không cuối. Nhiều lúc con cũng mong mình như một kẻ mù, chẳng thấy gì, con sẽ
chẳng nhìn thấy ánh mắt của người đời nhìn con, tàn nhẫn, thương hại.
Không thể! Mong ước chỉ là những
suy nghĩ ngu xuẩn trong trí óc rối bời của con, còn thực tại vĩnh viễn không
bao giờ thay đổi được. Cái hình ảnh Ba hốt hoảng, lặng thinh chở con chạy trong
một ngày trời đầy mưa lại hiện về, rõ nét như mới vừa xảy ra. Con co ro, Ba ướt
sũng vì cái áo mưa cũ đã rách. Mùa mưa ấy, nhà thiếu tiếng cười. Ba lặng lẽ. Biết
bao mùa mưa sau này nữa, nụ cười con có còn thật sự vẹn nguyên?
Và con biết, con là người có lỗi. Có
lỗi với chính bản thân mình, và cả với Ba.
TP. Hồ Chí Minh 2012- Nhớ mùa mưa cũ
Huỳnh Thị Lệ Ân
0 nhận xét:
Đăng nhận xét