Quả thật rất chán nản
và muốn buôn xuôi mọi thứ, tình cảm, công việc, đam mê... tất cả chẳng còn thấy
thiết tha gì. Nhiều đêm nằm chẳng muốn suy nghĩ nhưng những ý nghĩa cứ nhảy múa
trong đầu, những giọt nước âm ấm rơi dài từ lúc nào không hay, rồi một cái nhếch
mép, cười, cười cho cái sự đời.
Khép hờ đôi mi, thở một
hơi thật dài tưởng chừng còn dài hơn cả số tuổi của bản thân đang mang, rồi thả
mình trong sự im lặng bất cùng tận. Đêm, rất sâu và dài trong những trằn trọc,
thao thức không thể nào giải mã nổi, chẳng biết làm gì cho trôi qua hết những
ngày tháng mệt nhoài cả thể xác lẫn trí óc.n
Những người xung quanh,
ai nấy đều lạc quan, yêu đời. Dường như chỉ có riêng bản thân mình lạc loài
trong cái thế giới xô bồ, người sai hiển nhiên như không có chuyện gì, người
đúng thì bị hiểu sai, đúng sai sai đúng, thật giả giả thật, tốt xấu xấu tốt. Tất
cả sẽ chỉ là cái nhìn đời bằng một cái phớt lờ cùng câu lầm bầm nếu nó không vận
vào mình.
Nhưng không, những điều
đó người ta nói là đơn giản, giản đơn gì khi... mà thôi, nhắc lại làm gì. Bằng
một câu nói bỏ qua lại có thể dễ dàng cho qua, bằng một sự thật hiển nhiên lại
hoán chuyển chỉ trong 1 cái chớp mắt.
Cứ tưởng một mình mình
nhận cái sự không mấy dễ chịu ấy, nếu thế cũng chẳng có gì nặng lòng thêm, cứ mặc,
ông trời có mắt… Nhưng không, ba đã làm mình suy nghĩ, người làm cha phải nghe
những lời không hay từ người khác áp đặt về con mình có lẽ không dễ chịu gì, có
lẽ không dễ chịu chút nào so với mình. Ông trời có mắt phút chốc không còn để lấy
làm cái cớ nữa. Nực cười.
Ừ, chính bản thân này sẽ
quyết định. Và tôi quyết định im lặng, sự im lặng không có nghĩa là đồng ý, im
lặng càng không có nghĩa là chấp nhận
như thế...
Tôi quyết định lầm lũi
như một bóng ma, cho người ta nói, mặc người ta nghĩ, kệ người ta cười thầm đắc
ý. Cách ứng xử của người khác làm tôi khó thở, ngột ngạt như muốn nổ tung cả lồng
ngực , nhưng tôi vẫn phải thở, nhưng chỉ có điều, nụ cười sẽ chẳng còn nữa, nếu
có chăng cũng chỉ là gượng gạo mà thôi cho chính những gì đối trá đó.
Đừng tìm kiếm lại từ
tôi một con người như ngày xưa. Tôi đã tự nhủ sẽ bỏ qua tất cả nếu người ta biết
đúng sai, chỉ cần 1 tin nhắn, không dài, cũng thể hiện được là người ta nhận ra
lỗi lầm, nhưng không.
Tôi không phải bậc cao
nhân ngày một ngày hai có thể bỏ qua tất cả khi mà người ta coi rẻ rồi cuối
cùng lại nhởn nhơ ngồi cười.
Tôi không đủ sức lực
cũng như chẳng còn hứng thú gì để bước tiếp khi mà lòng vẫn còn nặng những nghĩ
suy. Mới đã thế, sau này còn như thế nào?
Tẻ nhạt nhất vẫn là cuộc
đời, tôi có cảm xúc, thậm chí thứ đó với tôi rất nhiều nhưng khi tôi đã chọn
cách im lặng thì sẽ chẳng còn muốn thể hiện thứ cảm xúc bất kể là gì ra bên
ngoài. Ừ, cứ cười, cứ nói, cứ thể hiện, cứ sống theo cái cái mà bạn chọn, tôi bất
cần.
Trong sự im lặng đáng sợ
của chính mình, tôi tìm thấy sự khác lạ ở
tôi, chịu đựng nhưng không chấp nhận, bất chấp tất cả nhưng cũng mặc kệ tất cả,
và điều đó có thể giải tỏa được nỗi lòng mình.
Cũng chính trong sự im
lặng đó tôi biết mình đang còn cần gì, đang còn muốn gì, và niềm khát khao và cả
đam mê gì còn lại. Dẫu chỉ một chút, tôi cũng sẽ thực hiện nó, lẳng lặng thôi,
nhẹ nhàng thôi.
Tất cả sẽ lắng đọng
trong chính cái nhìn không cảm xúc và bất cần về một con người... mệt mỏi đủ rồi…
ngày mai… cười nhé… cười theo cái cách mà tôi đã chọn.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét