THẤT TÌNH THÌ XĂM Ở ĐÂU?

Leave a Comment
Nó núp mình trong 1 góc quen thuộc, nghiền ngẫm một quyển sách chả hay ho gì, nhưng vẫn tự cho mình cái quyền "phải gặm cho xong quyển sách này". Thế nhưng chưa đợi nó thực hiện xong "cái quyền" đó thì người ta đã đuổi khéo nó bằng cách tắt điện. Lọ mọ đứng dậy, cảm thấy lếch thếch với chiếc áo dài quá mông, áo chả ra áo, váy chả ra váy, đôi boot nặng nề nó yêu thích cùng đầu tóc rũ rượi. Vài ba người nhân viên nhìn nó với ánh mắt dò xét, nó mặc kệ, đôi môi đỏ chót cong lên khiêu khích. Có gì đâu kia chứ, chỉ là nó thích như thế, còn người khác có thích hay không... đó là việc của họ.

Nó là một đứa đa tính cách, không quá nhu mì, chả phải quá kiêu kì, không quá hiền lành, cũng chả phải chua ngoa. Nhưng hiện giờ nó đang rất cần thể hiện sự kiêu kì hơi quá đáng, nó không thích những ánh mắt soi mói, chuyện của người khác tại sao thiên hạ lại thích quan tâm thế chứ? Nó đặt quyển sách trở về vị trí như lúc ban đầu, hất ngược đầu tóc lòa xòa, rồi nhếch mép bỏ đi. Mặc kệ bao ánh mắt đang nhìn như xuyên qua lưng nó, đâm thọt vào đâu đó trên cơ thể nó, đôi vai áo xệ khoe bờ vai gầy khiêu gợi, vòng eo nhỏ trong chiếc áo ôm, hay cặp chân dài nó cố tình khoe. Nó không cần quan tâm, vì điều nó quan tâm giờ đây là "đi đâu tiếp cho qua 12h đêm".

Sở dĩ nó có ý định phải đi qua 12h đêm bởi nó muốn kiểm chứng 1 điều "anh có còn quan tâm đến nó không" dù lý trí nó hàng trăm hàng vạn lần bảo không, bảo nó đừng đợi mong 1 điều quá xa tầm với. Nhưng con tim lại không thừa nhận, bắt nó phải nãy ra ý nghĩ điên rồ đó.

Lòng vòng ngoài phố, gió lạnh lùa vào lạnh buốt đôi bờ vai trần, vài cặp đôi ôm xiết nhau lướt qua nó. Nó chạy chậm, chưa nghĩ ra sẽ đi đâu khi đồng hồ chỉ mới hơn 10h. Bất giác thấy một dãy tiệm xăm hình nghệ thuật, chỉ trong chưa đầy 1 giây nó quyết định "Làm 1 hình cũng chả sao". Nhưng nó chưa tấp vào vội, lựa một gian thưa khách, nếu không nói là không có khách, nó tấp xe vào. Nó chìm trong một thế giới lạ lẫm trước giờ chưa bao giờ được thử, đủ thứ hình thù, đủ thứ kích cỡ.

"Em tìm hình gì? Và tính xăm ở đâu? Anh có thể tư vấn được chứ?"
Nó ngước mắt nhìn, đôi mắt sâu mở to trước một giọng nói thật ấm trong khi trời đêm lạnh se sắt như thế này. Một thằng con trai hơn nó tầm 5 đến 7 tuổi, khuôn mặt tròn và ánh mắt thật sáng nhẻo miệng cười khi thấy nó đang đứng trơ ra.

Ừ nhỉ? xăm hình gì và nên xăm ở đâu? Nó lẩm bẩm, các noron thần kinh bất giác phải làm việc liên tục, nhưng cũng không thể cho nó câu trả lời. Nó bậm đôi môi hãy còn đỏ chót vì lớp son dày, giọng ngần ngừ "Thế thất tình thì xăm ở đâu ạ?" Thất tình thì xăm ở đâu? Trời đất, nó như muốn hét lên, có phải câu hỏi đó thốt ra từ đôi môi xinh đẹp của nó không? Nó không còn nhận ra giọng mình nữa, có phải nó bị điên rồi không? Đầu óc chưa kịp duyệt thì cái miệng đã nhảy vào... cái miệng lanh chanh. Nó ngại ngùng gẫy đầu, tính nói một câu gì đó vớt vác cái sự đã rồi, thật tình nó không muốn người khác biết nó đang thất tình, bằng chứng là nó đang rất ăn diện hơn ngày thường đó thôi, nó muốn che đi nỗi buồn và thật sự chả muốn ai biết để chạm vào nỗi buồn đó. Nhưng không còn kịp nữa, một nụ cười tươi và giòn như nắng ban trưa, đôi hàm răng trắng, đều như bắp khoe hết cỡ, thằng con trai đang đứng đối diện nó chả thấy ngại ngùng gì mà cười to như thế làm khuôn mặt gầy của nó bất giác đỏ bừng như lửa. Chả còn biết nói thêm câu gì để chữa cháy, nó nhìn chằm chằm vào mặt tên con trai, đôi mắt mở to hết cỡ như trách móc "Sao mà có người vô duyên như thế?" Dường như kịp nhận ra sự "vô duyên" của mình, tên con trai giả lả: 

that-tinh-thi-xam-o-dau

- Em có thích hoa bồ công anh không? Anh có mấy mẫu rất đẹp. 

- À, dạ, cũng được. Nó lấy lại bình tĩnh, dù đôi má vẫn chưa hết đỏ.

- Nhìn em là biết chưa xăm lần nào nên để anh tư vấn cho. Cái này nên xăm trên vai là đẹp nhất, vai em gầy gầy, sẽ rất đẹp đó. Anh liếc nhìn đôi vai trần, mỉm cười hiền hậu. Bất giác nó lấy tay kéo vai áo, tại sao nó lại lúng túng cơ chứ? Phải kiêu kì, chua ngoa để người khác không nhận ra mình đang nghĩ gì. Nó thầm nhắc. Nó liếc nhìn anh, anh vẫn đang nhìn nó, cái nhìn dịu dàng như người đã quen biết từ lâu.

- Nhưng với em, anh sẽ không xăm trên vai đâu. Dù em có yêu cầu đi nữa. Nếu em tin tưởng hãy cho anh quyết định xăm ở đâu giúp cho. Nhưng, em phải suy nghĩ thật kĩ, không phải thất tình là đi xăm, như vậy thì... phí lắm. Vả lại, anh thấy em không phải giống những người hợp với xăm hình. Chả phải em là đứa con gái sống đa góc cạnh nhưng không cho phép mình vượt qua các giới hạn của cái mà người lớn gọi là "đua đòi"  đó sao?

- Anh, sao anh? Nó ấp úng, một thằng con trai không quen biết mới gặp nó lần đầu đứng cạnh nó chưa được 10 phút vậy mà có thể phán nó như vậy sao?

- Thôi, về đi. Về suy nghĩ thật kĩ, nếu vẫn muốn xăm thì quay lại đây...

- Nhưng bây giờ em muốn xăm, tại sao anh lại đuổi khách cơ chứ? Nó cắt ngang câu nói của anh bằng một vẻ vừa như tức giận, vừa như tự ái.

- Anh không đuổi khách, anh chỉ khuyên em nên suy nghĩ thật kĩ. Còn nếu em muốn xăm ngay bây giờ, em đồng ý ở đây có thể là qua ngày hôm sau, với 1 người con trai em chưa từng biết, để anh ta khắc lên mình em những vết kim đau và buốt, được chứ? Em đồng ý chứ? Em không sợ sao?

- Em... Thật sự như lời tên con trai đó nói sao? Nó bất giác nghĩ đến anh- người có thể dễ dàng bỏ rơi nó  bất cứ trường hợp nào. Một chầu nhậu, một cuộc hẹn nào đó, thậm chí chỉ đơn giản là một trận bóng. Anh chưa  bao giờ hiểu cảm giác của nó. Tại sao còn thua một người xa lạ? Chỉ một câu trả lời thật tàn nhẫn đang nhảy múa trong đầu nó. Nó quay đầu bỏ đi, chẳng nhớ lấy một câu chào. Dửng dưng và buông bỏ. Nó nhẻo miệng cười cho chính nó. Thất tình thì xăm ở đâu? Ừ, chẳng cần phải xăm, từ mai vết xướt đó đã in sâu vào trong ngực rồi. Dù cho 3 năm hay 10 năm cũng đã thành vô nghĩa. 

Có những câu trả lời cuối cùng dẫu cho tàn nhẫn cỡ nào thì thời gian cũng sẽ giúp nó xoa dịu mà thôi!
Huỳnh Thị Lệ Ân
23/03. Một đêm nên ghi nhớ!


0 nhận xét:

Đăng nhận xét