Muốn tìm lại nụ cười. Muốn tìm lại một hình bóng ngày xưa- người tôi yêu. Muốn tìm lại những yêu thương ngày cũ...Vậy mà khó quá, tôi biết đi nơi đâu để tìm?
Tan ca, chạy xe lang thang trên những con đường, có những con đường là lối mòn kỉ niệm, có những con đường dường như chưa bao giờ qua. Những cặp yêu nhau chở nhau và nói cười... hạnh phúc này, hình như ngày xưa tôi đã có. Cô đơn và trống rỗng. Giờ đây, chắc có chạy hết Sài Gòn này cũng chẳng thể tìm thấy điều tôi muốn tìm nữa rồi. Vậy mà vẫn chạy, vẫn hi vọng vào một điều quá đổi xa xôi. Cũng chẳng muốn khóc đâu, khóc làm gì khi lòng người đã đổi thay? Nhưng những giọt nước từ đâu cứ vỡ òa, rấm rức bay ngược vào trong gió.
Tại sao lại nỡ đối xử với tôi như vậy? Những yêu thương ngày trước là gì? Hay chỉ là để khỏa lấp những khoảng trống của những người cũ. Người cũ? Người đã bao nhiêu mối tình rồi nên có lẽ chia tay đối với người đơn giản như thở một hơi thở. Còn tôi, như mất đi hơi thở của chính bản thân mình, ngột ngạt, hụt hẫng tựa hồ như quả tim này không đủ sức để vượt qua. Người vẫn vui vẻ cười nói với đời, hình như vui hơn nhiều khi ở bên tôi. Có biết bao người quan tâm, ca tụng, nịnh nọt và đẩy đưa, chăm lo cho từng chút như thế thì thay đổi cũng là lẽ thường. Tôi với người đã là cái gì của nhau đâu? Ừ thì, đã là cái gì của nhau đâu mà đòi hỏi và trách móc người đổi thay? Tôi thấy tim mình đau nhói. Thật sự chưa là gì của nhau thật hay sao?
Lặng nhìn dòng nước trôi, những ánh sáng soi rọi vào mặt nước lấp lánh, đẹp lắm, nhưng phía dưới mặt nước kia là gì? Tôi thấy mình có lỗi, có lỗi với chính bản thân mình, với người thân. Hạnh phúc dù là không có, cuộc sống này cũng phải đáng để sống. Vậy mà có những giây phút nông nỗi tưởng mình chẳng thể sống tiếp, có nực cười không?
Những đêm dài trằn trọc những giấc mơ khủng khiếp, chẳng có một giấc ngủ ngon sau những mệt mỏi của ngày. Những cơn sốt kéo đến không làm nỗi nhớ thôi ùa về. Nhẽ thường, tôi sẽ nhắn tin cho người như để được nũng nịu và nhận sự sẻ chia. Nhưng còn giờ? Người có lẽ đã đang nhận những yêu thương của người khác. Tôi đã là một kẻ thừa... Thì thôi, hãy cứ tiếp tục với những ước mơ lớn của người, với người mà người chọn. Và hãy đối xử tốt với họ, đừng đối xử với họ như đã đối xử với tôi , như thế tàn nhẫn với họ lắm. Tôi sẽ đứng lại, chẳng cần nói thêm gì, chẳng muốn tìm lại nữa, tất cả đã vỡ vụn như cơn mưa bất chợt ngoài kia. Bởi nỗi cô đơn đã làm tôi chai sạn thêm nhiều rồi!
Tình yêu đầu, đã từng nâng niu và hi vọng, giờ thì đã hết. Như một dấu chấm lớn trong tâm trí. Hi vọng một ngày nào đó không xa, tôi cũng sẽ như người, cười một nụ cười tròn trịa yêu thương với một người hết lòng thương yêu tôi... chân thành và mãi mãi.
HTLA- Sài Gòn đêm mưa!
0 nhận xét:
Đăng nhận xét