Trời sang Thu lúc nào chẳng biết, để rồi một ngày cơn gió lùa vào mái tóc bồng bềnh em thả rối. Anh vòng tay ôm lấy, khẽ hôn gò trán cao bướng bỉnh... Có một chút gì đó như xa xôi, như mơ hồ- chuyện của ngày xưa. Biết mãi mãi anh có còn như thế? Hay cũng chỉ như những giấc mơ em từng thấy, tưởng như rất thật, tưởng quá đỗi gần, rồi hóa ra cũng thành quên lãng...
Em mặc kệ tất cả. Để gió Thu lùa vào đến tận con tim, chẳng để làm gì ngoài việc để biết mình là một thứ hữu hạn với đời, với người. Ừ thì, tất cả cũng chỉ là cái thứ hữu hạn của trời đất ban cho, đòi hỏi làm gì giấc mộng của những ý nghĩ phi thường? Đến cả giọt nước mắt cũng chai lì nằm im trong khóe mắt, chực chảy ào ra nhưng không thể. Chảy làm gì? Điều vô nghĩa có làm gì thì cũng thành vô nghĩa... Dẫu Thu có tàn cho Đông buồn gõ cửa, dẫu cho mùa yêu thương có về thì trái tim từ lâu cũng đã trở thành vật cho người khác bỡn đùa. Tiếc nuối làm gì mùa Thu của những cái cười nhếch mép, co ro trong lớp áo mỏng manh những tối đường Sài Gòn người qua kẻ lại, bánh xe vẫn quay tròn- nhanh đến nỗi tự mình thầm nghĩ lại: giá như cuộc đời có thể nhanh như bánh xe thì có lẽ Thu này sẽ không còn thời gian để bâng khuâng thêm nữa.
Tưởng có thể khóc với Người, khi nghe giọng hỏi han yêu thương qua phone. Vậy mà lại cười, cười tươi đến độ nếu có một nghệ sĩ hài làm trò, chưa chắc gì lại tươi như thế. Người đàn ông em tôn kính, xa gần ngàn km không nhìn thấy mặt con làm sao có thể hiểu được nó đang nghĩ gì? Lần đầu tiên, sau 25 năm bên Người, Người bảo: "Con đi xem Thầy chưa?" "Thầy?"Cười lớn, cười thật lớn, hả hê. Chuyện gì đến sẽ đến, hơi đâu để thiên hạ họ lừa? Thu tàn thì vẫn còn Đông, Đông qua thì Xuân sẽ về. Dù con người ta có tiếc nuối cả cuộc đời thì cũng chỉ là tự mình cầm dao cứa vào nỗi đau của chính mình. Con đã tự cứa vào mình những vết dao thật dài và sâu trong nhiều năm, cho đến bây giờ và có lẽ mãi đến những ngày sau. Không còn nơi nào trong tâm hồn để chứa thêm những vết cứa khác trong cuộc đời nữa đâu. Tuổi đời chưa nhiều nhưng đủ để con của Người hiểu rằng: chẳng có điều gì là vĩnh hằng, thậm chí cả trời đất rồi một ngày cũng sẽ thành tàn tro. Vậy thì, níu kéo làm gì những điều hư vô, ngẫm kĩ thì những điều đó cũng chỉ là những thứ tầm thường mà thôi.
Hình như trời đã cuối Thu! Em vẫn ngu ngơ như một kẻ dại khờ, chẳng phân biệt được rạch ròi ngày mùa đến, mùa đi. Có lẽ Đông sắp về thật, một mảnh áo không còn giữ ấm được nữa rồi. Nhưng sẽ vẫn thích tự mình... cho những yêu thương cũ... bay đi.
HTLA- 03/11/2014
TP. HCM- Đêm dạo quanh phố
0 nhận xét:
Đăng nhận xét