HƯ VÔ

Leave a Comment
Lại về với nơi ưu thích cũ, co ro trong một góc lật từng trang một quyển sách nào đó đến giờ cũng chẳng thể nhớ tên. Hình như có ai đó thấy những giọt nước rơi trên trang sách nên khi về kè kè hỏi thăm. Có quen biết gì đâu? Lại thấy nực cười. Hay là buông xuôi tất cả mà thả đời cho nó trôi theo một hướng khác? Dù gì người cũng đã đổi thay.

Vậy là mình chia tay thật rồi phải không? Thời gian nhanh thật, mới ngày nào còn nói cười hứa hẹn bao điều, giờ thì tưởng chừng như đã cách xa vạn lý. Người không hiểu mình, mình cố chấp chẳng muốn hiểu người. Thành ra đoạn đường đã đi coi như là điều vô nghĩa, có quá đáng không khi những vết thương đã đau lại càng cứa vào cho thêm sâu? Người có biết rằng im lặng là lưỡi dao khoét sâu nhất nhưng im lặng cũng là cách để lãng quên. Nhưng cuối cùng liệu có thể lãng quên? Đó là câu hỏi không thôi nhảy múa trong đầu óc này, nhưng nếu cố lẽ nào lại không thể hả người?

hu-vo

Dù gì cũng cảm ơn ông trời đã từng ban cho mình một người thương tuyệt vời nhất. Ừ, thì cũng vạn lần mình khinh khỉnh nhìn vào mặt người như người dưng, kẻ lạ. Ừ thì không phải ít những lời mỉa mai đắng chát mình cố tạo ra như một cách "trả thù" chẳng ai chấp nhận. Ừ thì người bây giờ đã khác xưa, chả phải là người như mình mong ước, chẳng còn hiểu chuyện, chẳng còn hợp nghĩ suy. Vậy mà dặn lòng quên lại quá đổi khó khăn. Đó liệu có phải sự hận thù nhỏ nhen len lỏi vào trong tâm trí, để rồi nó bào mòn tất cả những nghĩ suy, phải trái đúng sai dường như quá đổi mơ hồ. Trách làm gì cho tâm thêm vướng bận. Đành cảm ơn trời vì còn một quá khứ tốt đẹp để nhớ, còn hiện tại xem như là hoang đường.

Cơn đau chưa bớt hẵn làm cung đường dài tay lái không được vững. Ai đó hỏi thăm, ngẫm lại thấy buồn cười lần nữa, người dưng chẳng quen biết còn dành cho nhau những tình cảm chân thành... Thôi thì cứ nghĩ là mình không còn xứng đáng, người muốn tìm một người xứng đáng thì cứ tìm đi. Mình cũng sẽ trao yêu thương vào một cõi xa xôi nào đó, có thể là hư vô.
-HTLA- Sài Gòn đêm

0 nhận xét:

Đăng nhận xét