Chào em! Cô gái 25 trong tôi đang đứng nép mình nơi song cửa sổ một đêm không trăng lặng gió, và lòng em cũng lặng sóng những nỗi niềm của tuổi 24 đã qua.
Nắng có phai màu và bụi có phủ lớp thời gian thì em vẫn là em của thân xác thiếu nữ mà tâm hồn còn khờ dại quá. Em trong tôi ngày xưa cười hiền mà tràn đầy nhựa sống, em hôm nay nụ cười đã chôn dấu vào đâu? Quá khứ, hiện tại hay tương lai? Tất cả bổ nhào lấy em để một đêm nào em lặng lẽ với nỗi niềm của người con xa xứ. Khắc khoải nhớ mong, dáng má gầy nơi quê nhà vẫn sáng ra tối vào trông ngóng mấy đứa con điện về. Và bóng cha già nặng gánh những mối lo, chỉ lặng im nhấp những ngụm trà đã qua bao lần thay nước, mắt vẫn ánh những tia lấp lánh và sâu. Em muốn cuống cuồng chạy về chỉ đơn giản để gục đầu vào lòng má thút thít cho thỏa những ngột ngạt trong lòng, hay chỉ đơn giản để nhận lấy vòng tay của cha rồi bậc khóc mặc cha dỗ dành.
Em khờ dại hơn số tuổi cuộc đời mình. Tự huyễn hoặc mình rằng có những điều nhỏ nhoi nào đó em đã có chẳng phải là tầm thường. Em huyễn hoặc rằng em sẽ chẳng bao giờ gục ngã dẫu cho cuộc đời có đổ ập vào người những mảng đen u ám, những hố sâu của cái gọi là "đường đời". Em đã sai hay em chưa tìm thấy cái lý lẽ để minh chứng cho những suy nghĩ chợt đến chợt đi? Cuộc đời? Không như em tưởng.
Em đã đi qua bao nhiêu phút giây nơi đất khách quê người mà không bậc khóc vì những chuyện nọ chuyện kia? Những bài học cha dạy cũng dần mòn theo những tháng năm. Em không ngu ngốc đến độ để người khác phỉnh lừa. Nhưng cũng không hoàn toàn lý trí và sáng suốt trong tất thảy cuộc đời mình. "Thân gái xa nhà", cha đã bảo thân gái xa nhà phải thế này thế kia, ừ, lời cha lúc nào cũng đúng... Nhưng, đến phút cuối mới nhận ra thì muộn rồi phải không em? Có những điều em những tưởng đã khắc ghi nhưng hóa ra em chưa chấp nhận nhớ nó bao giờ. Em không còn giữ được sự hồn nhiên và ngây thơ trong tâm hồn mình tự lúc nào?
Em bồng bột và nông nỗi. Em đã đi qua cái tuổi lên chín lên mười bồng bột nhiều rồi. Mười lăm mười sáu bốc đồng và nông nỗi cũng đã là quá khứ. Giờ em đã hai lăm, vậy thì xin em đừng thêm vào đời mình những phút giây để sau này nhìn lại em tự trách mình. Nếu không có quá khứ, hiện tại em ra sao? Nếu hôm nay là cát bụi, thì mai sau em sống cuộc đời nào? Dẫu cuộc đời có tạm bợ, thì xác thân em vẫn là của đấng sinh thành, không phải của em.
Em muốn cuống cuồng rời xa cái nơi này, về nơi em đã ra đi. Em sẽ quấn theo chân má nhặt rau, nhổ cỏ, thủ thỉ chuyện người ta. Em sẽ pha cho cha ấm trà vừa đủ đắng chát để nghe vị đời rồi tạ ơn đời vì đời không nhạt thếch, và cũng vừa đủ ấm cho lòng cha chút bình yên. Và em sẽ viết tiếp nữa sau cuộc đời mình, bình yên thôi.
1/10/2014
-Huỳnh Thị Lệ Ân- Sài Gòn đêm không ngủ
0 nhận xét:
Đăng nhận xét