Em
đi nhé anh
Đi
qua mùa nông nỗi
Tuổi
nào còn?
Tuổi
nào chờ những bước chân son?...
Anh đừng
ngoảnh mặt tìm cô bé mười tám trong em
Dẫu
xa xưa đó là điều em ao ước
Tuổi
hai lăm đã cho con người ta cái nhìn bình lặng
Tự
chấp nhận mình...
tự chấp nhận đời mà chẳng chút thiết tha.
Ừ!Rồi hoa nào cũng tàn, trời sao rồi cũng tắt
Cuống
cuồng gì nỗi lo được mất hả anh?
Anh
cứ đi, đi về miền anh ao ước
Em
đứng lại nhìn: vết xướt tim mình.
Em
sẽ không khơi lại kí ức dẫu lung linh
Bờ
vai nào em tựa những khi phố lên đèn
Và
sẽ thôi, không bao giờ mơ ước nữa
Qua
hết rồi...
chuyện chúng mình nói chi nữa thêm đau?
...
Đã
qua rồi những mùa nông nỗi
Tuổi
nào còn
Tuổi
nào chờ...
những bước chân son?
HCM
1/5/2014- HTLA
0 nhận xét:
Đăng nhận xét