Lang thang một mình! Đó là cái thú của em.
Mưa!!!Mặc kệ. Khi đã thỏa cái thú kì quặc riêng mình, tấp xe vào Trà sữa quen thuộc, người ta nhìn em- đứa con gái khách quen với mái tóc đầy nước. Mặc kệ! Cho người ta nhìn. Con người, ai chả có cái sự tò mò cố hữu.
Chọn cho mình một góc quen thuộc, gọi một tách quen thuộc, uống một hơi như kẻ khát hàng ngàn thế kỉ. Nực cười!!!!! Gọi thêm một ly lạ, mùi vị ngộ ngộ (có những điều tốt đẹp ta chưa khám phá ra), một dĩa mằn mặn- không thích lắm nhưng cũng không còn sót lại chút gì.
Điện thoại réo vang bảng Because you live 3 lần- 3 lần em chẳng buồn bắt máy. Cũng chẳng hiểu nỗi chính em. Uhm! Mặc kệ! Âm báo tin nhắn réo rắc. "Anh muốn biết em đang ngồi ở đâu?"
Em cười!!! Làm sao giải nghĩa được nụ cười của em? Em không lý giải nỗi! Vứt điện thoại sang một bên, cây viết trên tay ghi cái gì trong quyển sổ ấy giờ em cũng không nhớ rõ.
" Em không muốn gặp anh?". Chần chừ, do dự em bấm send một dòng địa chỉ. Uhm! Anh cứ tới nếu anh không ngại!
Bao nhiêu thời gian? Em nhớ là nhanh lắm! Anh ngồi trước mặt em. Anh chưa từng biết góc quán này! Em hơi bất ngờ.
Im lặng! Em ghét im lặng! Anh chắc cũng chẳng thích gì! Vậy mà im lặng. Anh loay hoay với việc xếp mô hình từ mấy thẻ gỗ của quán, em hok rời mắt khỏi quyển truyện tranh trên tay. Mặc kệ!
"Về đi em!"
" Không!". Lại im lặng.
"Bình thường em không đi khuya kia mà? Về thôi!."
"Không, anh về trước đi!"...
Uhm! Giờ thì mặc kệ. Anh đã từng đặt vào trường hợp anh đang ngồi với một người bạn nào đó của anh và người ấy bỏ về trước, không cần lý do? Anh sẽ như thế nào? Anh sẽ nghĩ gì?
Còn em. Mặc kệ! Anh cứ về nếu anh muốn!
Mưa!!!Mặc kệ. Khi đã thỏa cái thú kì quặc riêng mình, tấp xe vào Trà sữa quen thuộc, người ta nhìn em- đứa con gái khách quen với mái tóc đầy nước. Mặc kệ! Cho người ta nhìn. Con người, ai chả có cái sự tò mò cố hữu.
Chọn cho mình một góc quen thuộc, gọi một tách quen thuộc, uống một hơi như kẻ khát hàng ngàn thế kỉ. Nực cười!!!!! Gọi thêm một ly lạ, mùi vị ngộ ngộ (có những điều tốt đẹp ta chưa khám phá ra), một dĩa mằn mặn- không thích lắm nhưng cũng không còn sót lại chút gì.
Điện thoại réo vang bảng Because you live 3 lần- 3 lần em chẳng buồn bắt máy. Cũng chẳng hiểu nỗi chính em. Uhm! Mặc kệ! Âm báo tin nhắn réo rắc. "Anh muốn biết em đang ngồi ở đâu?"
Em cười!!! Làm sao giải nghĩa được nụ cười của em? Em không lý giải nỗi! Vứt điện thoại sang một bên, cây viết trên tay ghi cái gì trong quyển sổ ấy giờ em cũng không nhớ rõ.
" Em không muốn gặp anh?". Chần chừ, do dự em bấm send một dòng địa chỉ. Uhm! Anh cứ tới nếu anh không ngại!
Bao nhiêu thời gian? Em nhớ là nhanh lắm! Anh ngồi trước mặt em. Anh chưa từng biết góc quán này! Em hơi bất ngờ.
Im lặng! Em ghét im lặng! Anh chắc cũng chẳng thích gì! Vậy mà im lặng. Anh loay hoay với việc xếp mô hình từ mấy thẻ gỗ của quán, em hok rời mắt khỏi quyển truyện tranh trên tay. Mặc kệ!
"Về đi em!"
" Không!". Lại im lặng.
"Bình thường em không đi khuya kia mà? Về thôi!."
"Không, anh về trước đi!"...
Uhm! Giờ thì mặc kệ. Anh đã từng đặt vào trường hợp anh đang ngồi với một người bạn nào đó của anh và người ấy bỏ về trước, không cần lý do? Anh sẽ như thế nào? Anh sẽ nghĩ gì?
Còn em. Mặc kệ! Anh cứ về nếu anh muốn!
Huỳnh Thị Lệ Ân
Kí ức ngày hôm qua- FB: 19 Tháng 9 2011 lúc 11:18
0 nhận xét:
Đăng nhận xét