CÂU HỎI- MƯỜI TÁM

Leave a Comment
Rồi  một mai tôi sẽ lớn thành người
Phải làm sao?
Khi rời xa vòng tay ấm êm, lời nói dịu hiền của mẹ
Xa  mái ấm gia đình nơi nuôi tôi bằng những tiếng cười- tình thân ái
Bài học cha dạy, hình bóng tảo tần ấy…
 biết có còn được thấy?

Rồi một mai tôi sẽ thành người lớn
Sẽ ra sao?
Khi phải xa mái trường với biết bao kỉ niệm của một thời áo trắng
Lời nói chia tay, với thầy cô bè bạn
Biết có dám ngỏ hay bịn rịn không thành lời?
Biết làm gì?
Khi cơn mưa hoa bàng tôi sẽ chẳng còn được thấy…
Và mối tình đầu của một người yêu đương phương-yêu trong chờ đợi
Sẽ bị lãng quên, hay tôi sẽ mang theo để mơ về thuở ngây ngô trên chặng đường kế tiếp?
cau-hoi-muoi-tam
Rồi mai đây tôi sẽ thành người lớn
Phải sống sao?
Khi nơi làng quê, dấu chân tôi không còn in trên cát nữa
Chốn đô thị hào hoa, sao trời đã được thay bằng những ánh đèn vàng rực rỡ
Bầu trời khuya yên tĩnh, sẽ chỉ còn  trong kí ức một vùng quê.

Tôi không biết, 
hay tôi chưa biết một câu trả lời nào trong vô vàng câu hỏi
Của riêng tôi dành cho chính bản thân tôi
Dẫu vẫn biết, rồi một mai tôi sẽ không còn là cô bé
Nhưng vẫn tự hỏi lòng “mười tám đã là lớn rồi ư?”
Huỳnh Thị Lệ Ân
Quay ngược thời gian

0 nhận xét:

Đăng nhận xét