-Tòa nhà sự kiện là tổ chức các sự kiện mờ ám, bạy bạ chứ gì?
Nó trố mắt nhìn người đàn ông vừa phát ra câu nói chẳng có một chút suy nghĩ đó. Có phải là Cậu nó không?
-Ý Cậu là sao?- Nó nói, giọng nghèn nghẹn.
-Thì tổ chức sự kiện như hút chích…
-Cậu nghĩ gì mà nói như vậy? –Nó gào lên, giọng đanh lại. Chưa lúc nào nó ghét người đàn ông trước mặt nó mà bao nhiêu năm qua nó gọi là “Cậu” như thế này. Trái tim nó quặn lại, nỗi đâu như chực vỡ òa, mà không, nó đã vỡ òa thành những tiếng nấc- thật dài.
Nó đã cố gắng, rất cố gắng. Nó đã vừa học vừa làm, những đồng lương ít ỏi không thể lo đầy đủ cho cuộc sống của nó, vẫn cần sự tài trợ của ba má. Nhưng những đồng lương đó nó đã rất trân quý. Từ phục vụ, bưng bê cho người ta, ngày nào cũng chạy toát cả mồ hôi nhưng nó không thấy mệt, nó thấy mình có ích cho cuộc đời- ít nhất là với chính cuộc đời nó. Rồi có cơ duyên chuyển qua làm Lễ tân cho tòa nhà sự kiện, nó thấy mình thật sự may mắn. Chiếc áo dài đi làm luôn là thứ gì đó xinh tươi nhất trong mắt nó, dù cho vạt áo sau lưng luôn ướt dẫm mồ hôi vì phải chạy xe đạp từ trường qua khá xa. Nó thấy hãnh diện, hạnh phúc vì ít ai được như nó- ngồi trên ghế nhà trường nhưng có đồng ra đồng vô trang trải cho cuộc sống xa nhà phụ ba má. Cuộc đời đối với nó được như vậy đã là quý giá lắm rồi. Vậy mà…
-Khóc à? Lại mít ướt, Cậu đùa thôi mà.
Đùa! Nó cười, nụ cười nửa miệng chính nó cũng không biết đã học từ đâu. Đừng bao giờ đùa kiểu không học thức với một đứa đa tính cách…
Sau bao nhiêu năm nó vẫn chưa có gì. Những đồng tiền gom góp từ thời sinh viên đã là những kí ức đẹp. Nó chắt chiu bao nhiêu để rồi bệnh tật dẫn đến thất nghiệp rồi mất tất cả? Mất luôn cả sự hãnh diện, tự tin và mất luôn niềm tin ở chính mình. Cậu giờ cũng không còn cơ hội mà “nói đùa” quấy ác vì đã được thay vào câu: “Mày vẫn chưa có việc luôn hả?”. Nó không còn mít ướt nên trả lời đơn giản chỉ một câu từ tốn “Dạ, chưa!”. Người nghe nghĩ gì? Còn nó chỉ thấy vô cảm đến lạnh người.
Trong màn đêm, có cái gì âm ấm lăn dài trên gò má, nó đưa tay quẹt ngang.
Ngày mai vẫn cứ phải sống tiếp?
Nó trố mắt nhìn người đàn ông vừa phát ra câu nói chẳng có một chút suy nghĩ đó. Có phải là Cậu nó không?
-Ý Cậu là sao?- Nó nói, giọng nghèn nghẹn.
-Thì tổ chức sự kiện như hút chích…
-Cậu nghĩ gì mà nói như vậy? –Nó gào lên, giọng đanh lại. Chưa lúc nào nó ghét người đàn ông trước mặt nó mà bao nhiêu năm qua nó gọi là “Cậu” như thế này. Trái tim nó quặn lại, nỗi đâu như chực vỡ òa, mà không, nó đã vỡ òa thành những tiếng nấc- thật dài.
Nó đã cố gắng, rất cố gắng. Nó đã vừa học vừa làm, những đồng lương ít ỏi không thể lo đầy đủ cho cuộc sống của nó, vẫn cần sự tài trợ của ba má. Nhưng những đồng lương đó nó đã rất trân quý. Từ phục vụ, bưng bê cho người ta, ngày nào cũng chạy toát cả mồ hôi nhưng nó không thấy mệt, nó thấy mình có ích cho cuộc đời- ít nhất là với chính cuộc đời nó. Rồi có cơ duyên chuyển qua làm Lễ tân cho tòa nhà sự kiện, nó thấy mình thật sự may mắn. Chiếc áo dài đi làm luôn là thứ gì đó xinh tươi nhất trong mắt nó, dù cho vạt áo sau lưng luôn ướt dẫm mồ hôi vì phải chạy xe đạp từ trường qua khá xa. Nó thấy hãnh diện, hạnh phúc vì ít ai được như nó- ngồi trên ghế nhà trường nhưng có đồng ra đồng vô trang trải cho cuộc sống xa nhà phụ ba má. Cuộc đời đối với nó được như vậy đã là quý giá lắm rồi. Vậy mà…
-Khóc à? Lại mít ướt, Cậu đùa thôi mà.
Đùa! Nó cười, nụ cười nửa miệng chính nó cũng không biết đã học từ đâu. Đừng bao giờ đùa kiểu không học thức với một đứa đa tính cách…
Trong màn đêm, có cái gì âm ấm lăn dài trên gò má, nó đưa tay quẹt ngang.
Ngày mai vẫn cứ phải sống tiếp?
HTLA 11/7/14
TP đêm!
"Cuộc sống hấp dẫn nhất là vào ngày mai, chứ không phải hôm nay, thế thì tại sao ta lại bận tâm và buồn phiền về những chuyện hôm nay." Cố lên bạn ơi, khi viết ra được những dòng này. Mình tin bạn sẽ thành công trên con đường phía trước.
Trả lờiXóaChúc bạn thành công!
Chào bạn Nặc danh! (Không hiểu sao lại để là "Nặc danh" nhỉ?)
Trả lờiXóaĐúng là "cuộc sống hấp dẫn nhất là vào ngày mai, chứ không phải hôm nay". Nhưng vạn vật sống ở đời không có quá khứ sẽ không có hiện tại và tương lai, không có hôm nay thì ngày mai sẽ đi về đâu?
Nếu một ngày nào đó bạn gặp hoàn cảnh giống mình hoặc tương tự như thế có lẽ cũng sẽ bận tâm và viết vu vơ như mình. Nhưng, trãi lòng là để biết rõ cảm xúc của mình như thế nào chứ không phải để chìm đắm trong quá khứ bạn ạ!
Cảm ơn bạn đã động viên! Chúc bạn một ngày vui!