Một mình- bó gối trong phòng nghe Saxophon của Trần Mạnh Tuấn. Đã lâu rồi mới thấy mình chìm đắm trong âm nhạc như thế.
Vừa buồn...
Vừa vui...
Vừa hụt hẫng...
Vừa như thấu hiểu...
Vừa trách móc...
Lại vừa cảm thông...
Mưa! Sài Gòn lại mưa, cái âm thanh ấy như cào xé vào tận sâu thẳm của sự hờn trách. Bao nhiêu năm rồi? Vậy mà coi nhau chỉ vậy thôi sao? Chưa là gì của nhau mà đối xử như thế sau này nếu có duyên nợ rồi còn đối xử như thế nào???
Nhu nhược! Một con người nhu nhược. Một ngày nhận ra tôi đã yêu một con người nhu nhược.
Vậy thì...
Một dấu chấm cho thời gian đã qua.
Không còn hi vọng bởi không muốn hi vọng nữa. Ngừng yêu thương bởi yêu thương đã không được trân trọng...
Vừa buồn...
Vừa vui...
Vừa hụt hẫng...
Vừa như thấu hiểu...
Vừa trách móc...
Lại vừa cảm thông...
Mưa! Sài Gòn lại mưa, cái âm thanh ấy như cào xé vào tận sâu thẳm của sự hờn trách. Bao nhiêu năm rồi? Vậy mà coi nhau chỉ vậy thôi sao? Chưa là gì của nhau mà đối xử như thế sau này nếu có duyên nợ rồi còn đối xử như thế nào???
Nhu nhược! Một con người nhu nhược. Một ngày nhận ra tôi đã yêu một con người nhu nhược.
Vậy thì...
Một dấu chấm cho thời gian đã qua.
Không còn hi vọng bởi không muốn hi vọng nữa. Ngừng yêu thương bởi yêu thương đã không được trân trọng...
29/6/2014
0 nhận xét:
Đăng nhận xét