RỐI

Leave a Comment
Lại một đêm mất ngủ vì những suy nghĩ nhảy múa trong đầu. Công việc, học hành, cuộc sống, tình yêu... cứ ngỡ thật hạnh phúc, vẹn toàn, may mắn... nhưng núp sau tất cả những thứ đó là gì? Những đêm dài thao thức. Những rối bời trong tâm trí. Những nhoi nhói nơi sâu thẳm con tim.
Có chăng điều gì là mãi mãi??? Ta đi tìm câu trả lời, khi nào mới tìm ra?
Trong sâu thẳm của đêm, bàn tay này quờ quạng tìm bàn tay kia, nỗi đau ngày xưa sao chưa chịu buông tha? Càng ngày nó càng làm cho vết cứa ngày nào lằn ranh thêm rõ, buốt hơn, nhói hơn. Bất lực với chính mình.
Lim dim muốn chìm vào giấc ngủ để quên. Những hình ảnh ấy lại xuất hiện, ám ảnh trong cả những giấc mơ. Đã từng hỏi, đã từng nhắc tới, anh né sang chuyện khác, anh cố tình không hiểu. Ừ, thì là không xứng đáng, thế thôi. Vậy mà vẫn cố níu, vẫn cố giữ, được gì hả tôi???

roi

Chưa bao giờ trách số phận, chỉ là trách chính bản thân mình. Nhưng như thế nó càng làm ta càng tự kỉ nhiều hơn. Nhìn lại quả đúng, bạn bè thì thật nhiều, nhưng bạn thân thì tìm không ra, vậy nên cái vốn tự kỉ cố hữu ấy nó cứ càng lớn dần. Đến một lúc nào đó, có thể nào ta chỉ còn lại với chính ta?
Mong chào đón một ngày mới nắng trên vai! Mong quên hết những muộn sầu ngày cũ. Mong những đêm vùi sâu vào giấc ngủ mà không bị ám ảnh bởi những giấc mơ.
Nắng đã len vào soi rọi những chậu phong lan bên bục cửa sổ tự bao giờ!
TP. HCM 19/06/2013
-Huỳnh Thị Lệ Ân-

0 nhận xét:

Đăng nhận xét