Chiếc xe đò đưa con về với quê mẹ miền Trung tràn nỗi nhớ
Gần mười hai tháng đi xa, ngày trở về con thấy mình như người xa lạ
Tán bàng ngày xưa tiễn con đi
Cây xoài trĩu quả, vòm phượng rực lửa nơi góc đường con cùng bạn từng trầm trồ- đẹp lạ
Giờ chẳng còn bóng râm cho gánh hàng rong mệt nhoài trưa nắng
Đã thay đổi tự bao giờ, cột đèn xanh đèn đỏ?
Đã đổi thay từ dạo nào tòa nhà cửa sắt tường cao?
Con ngồi sau lưng ba thủ thỉ những diầu xưa cũ- hôm nay
Ba mừng cho quê hương đang đổi mới từng ngày
Cho Đất Nước đang vươn tầm thế giới
Chắc bởi vì con ích kỉ nên con buồn cho kí ức chẳng nguyên vẹn một màu xanh thơ trẻ
Cho những đổi thay nhà máy, xí nghiệp óng khói ngút trời.
Nhìn phía xa- ngọn đồi của ba, con thấy ấm lòng
Hơn hai mươi năm
Một cái cuốc nhỏ, một ba lô trên vai
Ba đi trồng cây- trồng sự sống trên ngọn đồi cằn cõi quê mình
Ba trồng cây cho gia đình ba bữa cơm no
Mồ hôi ba thấm đẫm cho biển đừng dậy sóng- cho trời ngừng bão giông
Ngước nhìn trời cao, con tự hào trước nắng gió miền Trung
Đất sỏi đá không làm ba chùn bước.
Con cũng chẳng chùn chân, ngày mai ba cho con về với niềm vui nhỏ bé
Cho con trồng một mầm xanh trong hàng ngàn chồi xanh ba chăm sóc
Cho con đứng giữa bạt ngàn đồi xanh gió mát
Nghe tiếng keo rao- tiếng bạch đàn tách vỏ
Cho con hít, cho con nhìn, cho con ngửi màu xanh non thơm của lá
Để con biết Đất Nước mình đổi mới- màu sự sống tràn đầy vẫn còn đây.
Gần mười hai tháng đi xa, ngày trở về con thấy mình như người xa lạ
Tán bàng ngày xưa tiễn con đi
Cây xoài trĩu quả, vòm phượng rực lửa nơi góc đường con cùng bạn từng trầm trồ- đẹp lạ
Giờ chẳng còn bóng râm cho gánh hàng rong mệt nhoài trưa nắng
Đã thay đổi tự bao giờ, cột đèn xanh đèn đỏ?
Đã đổi thay từ dạo nào tòa nhà cửa sắt tường cao?
Con ngồi sau lưng ba thủ thỉ những diầu xưa cũ- hôm nay
Ba mừng cho quê hương đang đổi mới từng ngày
Cho Đất Nước đang vươn tầm thế giới
Chắc bởi vì con ích kỉ nên con buồn cho kí ức chẳng nguyên vẹn một màu xanh thơ trẻ
Cho những đổi thay nhà máy, xí nghiệp óng khói ngút trời.
Hơn hai mươi năm
Một cái cuốc nhỏ, một ba lô trên vai
Ba đi trồng cây- trồng sự sống trên ngọn đồi cằn cõi quê mình
Ba trồng cây cho gia đình ba bữa cơm no
Mồ hôi ba thấm đẫm cho biển đừng dậy sóng- cho trời ngừng bão giông
Ngước nhìn trời cao, con tự hào trước nắng gió miền Trung
Đất sỏi đá không làm ba chùn bước.
Con cũng chẳng chùn chân, ngày mai ba cho con về với niềm vui nhỏ bé
Cho con trồng một mầm xanh trong hàng ngàn chồi xanh ba chăm sóc
Cho con đứng giữa bạt ngàn đồi xanh gió mát
Nghe tiếng keo rao- tiếng bạch đàn tách vỏ
Cho con hít, cho con nhìn, cho con ngửi màu xanh non thơm của lá
Để con biết Đất Nước mình đổi mới- màu sự sống tràn đầy vẫn còn đây.
Huỳnh Thị Lệ Ân
Bài thơ giải nhì trong Bút mới lần 9 của báo Áo Trắng
0 nhận xét:
Đăng nhận xét