Cụm
tre già trước lớp,
giờ
chia tay còm cõi dáng nghiêng nghiêng
Những
chiếc lá xõa dài thì thào với gió
dạo
khúc đàn như tiếng đàn môi ai thuở trước.
Tán
sữa ngày nào nay không còn vui hát
Rơi
rớt đâu rồi những chiếc là đề thơ?
Đất
dưới chân lồi lõm sõi đá
Bổng
thấy lòng đau thắt- ngẫn ngơ.
Gốc
xà cừ già cỗi,
gần
trọn đời người tiễn những chuyến đò ngang
Giờ
lặng lẽ,
mỗi
tâm hồn- nỗi nhớ.
Mảng
lục bình bên hồ,
đã
nở,
chân
chất sắc quê,
tím
im lìm.
Phượng
bắt gặp đôi bạn ngày thơ bé,
dưới
gốc bàng,
xòe
tay hứng,
những
vòng xoay.
Còn
đó không vạt hoa dại bên đồi,
trong
trắng nét duyên,
ai
đã tặng em- không nói?
Để
hộc bàn vương mãi nét tinh khôi.
Ba
năm qua hơi thở còn e ấp,
tưởng
nay dạn lòng,
nhưng
lòng cố tránh…
Ngoảnh
mặt- chôn vùi vào tim.
Đức
Phổ 19/05/2008
Huỳnh
Thị Lệ Ân
0 nhận xét:
Đăng nhận xét