Trời se se lạnh!
Em khép một
cánh cửa, còn một cánh hững hờ để cho riêng em.
Phố- kiếm tìm
một ánh sao giờ này tựa như điều xa xỉ.
Gió-
không còn như dao cắt nữa, dù vẫn buốt và hình như làm cho môi em tái
lại, hanh khô, bỏng rát.
Đêm- tối và
sâu, huyền bí và lạnh lùng, tĩnh mịch đến cô đơn… Em thích đêm! Em thích tự
trốn rồi tự tìm mình trong cái u ám bủa vây đó. Ở đó em tìm thấy mình- sâu thẳm
và cô đặc.
Em muốn cười
khúc khích- trong đêm- trong ma mị- trong những dỗi hờn cấu xé sau lớp áo khoát
đen hờ hững ngàn đời của tạo hóa. Đơn giản chỉ để hiểu rằng em vẫn còn, rất
thật, thật hơn chính cả đêm…
Em muốn khóc
thật to. Cho những tủi hờn ngày cũ. Cho lỗi lầm đã qua. Cho những thất vọng,
khát khao. Cho những giận hờn, nhớ mong. Cái gì gọi là nước mắt? Em không muốn
tiếp tục lặng lẽ. Đêm giằng xé, đêm bủa vây, đêm bóp nghẹn trái tim em yếu mềm.
Nhưng, đêm cũng sẽ lau khô những giọt nước mắt em, để sau đêm chỉ có thể
còn lại những dấu hoen mi mờ như ảo.
…
Em nhớ gì? Em
muốn gì? Sau sâu thẳm của đêm?
Có tiếng rao
hàng nghe cô đơn đến lạ, vừa mới ngang qua!
Huỳnh Thị Lệ Ân
0 nhận xét:
Đăng nhận xét