Trống rỗng và buông
xuôi. Không có phương hướng, không dự định, không gì cả giữa vòng quay của thời
gian, vòng quay của một kiếp người.
Ta làm được gì?
Ta sẽ đi đến đâu?
Ta là gì của riêng ta?
Ta là gì trong cõi
nhân thế rối ren này?...
Giá mà ta đủ tự tin và
can đảm để trả lời tất cả những câu hỏi của chính bản thân ta. Chẳng tìm ra câu
trả lời. Lạc lối giữa mông mênh đời người, giữa bạt ngàn lối rẽ, giữa chính hai
con người đang cùng tồn tại trong ta. Ta đang lạc đường!
Đúng! Ta đang đứng
trên ngã rẽ của con đường nào mà cuộc đời ta không hề biết rõ, không hề lựa chọn.
Ta bàng quang với chính bản thân mình, bàng quang với cuộc sống hiện tại. Để được
gì trong hai tiếng gọi tương lai? Để được gì sau tất cả những nhọc nhằn trên
vai Người đã cho ta hình hài, vóc dáng?
Ta mê mang trong tuổi
thơ, với quá khứ, với vết thương không bao giờ lành và tột cùng của sự lãnh đạm
trong trái tim tổn thương. Ta vứt bỏ cuộc đời, mặc kệ nó cứ trôi. Thời gian? Đã
bao giờ ta quý trọng? Bản thân ta? Đã bao giờ biết quý trọng chính mình? Ta
buông xuôi những hoài vọng, những đam mê từng một thời rất thật để nhận lấy một
con người co mình vào cái vỏ óc tự tạo, cuộn tròn trong đó và chết nghẹn trong
quá khứ, trong vết thương tự ta khoét sâu.
Vậy thì vì cớ gì ta có
quyền ghen tỵ với người khác khi bản thân mình ta không còn muốn nắm giữ?
Mà nắm giữ gì đây? Ước
mơ, đam mê hay hi vọng?
Viễn vong!
Ta là ai?
Huỳnh Thị Lệ Ân
0 nhận xét:
Đăng nhận xét