Mưa
mong manh nỗi nhớ học trò
Những
hạt tròn rơi nhẹ
Như
bước chân người khe khẽ
Len
vào nỗi nhớ
Buồn…
Mưa
rắc đều con phố
Lặng
lẽ
Nhớ
chiếc áo ngày xưa hai đứa vẫn che chung
Bần
thần.
Trách
cơn mưa chợt về se lạnh
Để
lòng thắt đau
Giờ
chỉ còn em ngồi đợi
Dưới
mưa buồn.
Ôi
cơn mưa se lòng
Sao
không phải là mưa xưa trong cổ tích
Đi
trong mưa em vẫn cười tinh nghịch
Nghe
những câu chuyện người kể
Ngộ
ghê.
Ai
đã vội quên những cơn mưa chiều ngày ấy?
Em
không trách
Nhưng
em nào biết được
Giờ
đôi mắt tròn- đôi mắt ướt hơn mưa.
Huỳnh Thị Lệ Ân
0 nhận xét:
Đăng nhận xét