Mưa
phùn rơi!
Lấm
tấm trên những mái đầu đen nhánh
Giăng
giăng phủ mờ cả con đường em bước…
Mùa
thu về,
nơi
khóm cúc nhà bên nở vàng sau cửa bếp
Con
ong bắp cày cong mình nhún nhảy,
mix
những điệu múa mê hồn.
Em!
Chênh
vênh và trụi trần
Trách
gì cơn mưa rả rích thâu đêm,
mang
vị mặn biển khơi sát vào trái tim buốt nhói,
từng
cơn,
từng
cơn.
Em
vô tâm khi bắt trái tim mình sống trong kĩ niệm xưa cũ,
để
kí ức mãi là những nhát chém,
dài
và sâu.
Tháng
tám, run run, thoi thóp…
Đợi
một ngày bão đến,
cuốn
phăng đi kí ức,
buồn tênh.
TP.
HCM 19/08/2013
Huỳnh
Thị Lệ Ân
0 nhận xét:
Đăng nhận xét