Đêm!
Con nhỏ về phòng trọ. Chuếnh choáng trong từng bước đi. Hình như nó có chuyện buồn- nó uống bia. Trời ạ! Người nồng nặc hơi bia. Phòng đã tắt điện hết, nó chẳng màn bật, cứ mặc. Lôi cái điện thoại ra nó bấm bấm tin nhắn gởi đi, chẳng phải chờ lâu để có tin nhắn trả lời.
Mà tin nhắn của ai? Người đó đã đi rồi mà, người đó đã đi xa, qua một đất nước xa lạ. Nó bảo chỉ còn liên lạc được qua mail thôi...Nó khóc! Ừ, nó khóc như chưa từng được khóc. Hồi giờ có thấy nó khóc ghê ghớm vậy đâu? Vật vã trên gác, tiếng khóc- nấc lên từng hồi. Nó đập. Chắc nó đau ghê lắm! Thiệt tình!
Nó chưa gặp người ta, chỉ đơn thuần là quen biết trên mạng rồi cho số điện thoại nói chuyện. Vậy mà... Nó lụy quá!
TP. HCM, một đêm nào đó!
HTLA
0 nhận xét:
Đăng nhận xét