Đi- chẳng bất cứ ai chịu chấp nhận đứng lại một chổ.
Đi- dù những bước chân ngắn ngủi hay sãi dài thành chạy cũng đều là cảm nhận rất
riêng. Đi- để thu nhặt vạn điều mới mẻ cũng là mở ra cho một tư duy năng động
hơn. Và đơn giản, đi- để thỏa cơn thèm khát của tất thảy năm giác quan đang tồn
tại như nhịp hơi thở không thể nào thiếu trong tôi trước cuộc sống này.
Tôi đặt chân
tới Đà Nẵng vào những ngày tháng bảy đầy nắng và gió oi oi nóng. Ba lô nhịp
theo từng bước trước những con phố lạ, lòng rộn ràng niềm vui thích. Một chút
duyên trời hay do tiện đường, tôi ghé chùa Quang Minh. Đứng dưới chân tượng đức
Phật Thích Ca với nén nhang trên tay, ngước nhìn tượng, ngước nhìn trời thấy đời
người nhỏ bé lạ. Đi, đi, đi! Ừ, thì đi mà đời người bé nhỏ đi sao hết thế giới
rộng dài này? Nhưng chạnh lòng làm gì? Đời có đi đã là may mắn lắm rồi…
Qua tìm hiểu
trước, biết trên Đà Nẵng có rất nhiều nơi
tôi nhất định phải tới, háo hức nhưng tôi cũng không quên chuyến đi này là chuyến
đi “kết hợp” chứ không phải “bụi toàn tập” nên đành hẹn Đà Nẵng khi về đêm.
Thật không uổn lòng mong mỏi của một lữ khách xa lạ
như tôi, Đà Nẵng- thành phố của những cây cầu, về đêm khung cảnh càng tuyệt hảo. Lấp lánh ánh đèn phản chiếu trên mặt nước
sông Hàn, những tia chiếu như pha lê kiêu sa và huyền hoặc thu hút tầm mắt người
xem. Tôi ngỡ ngàng hét lên trước cầu Trần Thị Lý có hình cánh buồm, như một
cánh buồm lớn đang đón gió sông Hàn để vươn xa. Xa xa là cầu Con Rồng lúc xanh
lúc đỏ, phun lửa phun nước phục vụ khách du lịch. Cả cầu quay sông Hàn lẫn những
cây cầu tôi chưa kịp biết tên, tất cả đều phảng phất nhịp hơi thở rất riêng của
Đà Nẵng, tươi mới và duyên. Trên mặt sông, những chiếc du thuyền phục vụ khách
cứ êm ả trôi theo nhịp sóng nhẹ càng tô thêm cho dòng sông dáng vẻ nên thơ lạ
lùng... Trước cảnh sắc đó, con người ta như quên hết những toan lo đời thường, những
ồn ả ngược xuôi, ngày bình thường mà người người nhộn nhịp như trải hội.
Hòa vào dòng người thả bộ trên những cây cầu, hớp lấy
những đợt gió mát lành từ sông, chụp lại những khoảnh khắc tuyệt vời, tôi mỉm
cười biết rằng sẽ còn hẹn gặp đất và người sông Hàn vào những ngày sau nữa.
Đà Nẵng, Tháng 7/2013
Huỳnh Thị Lệ Ân
0 nhận xét:
Đăng nhận xét