Cho
con một ngày thôi được trở về
Nơi
con lớn lên, với võng đưa và tiếng ru ầu ơ
Với
giọng ba trầm ấm đưa con vào giấc ngủ
Thuở
ngày xưa lên ba lên bảy.
Con
muốn trở về xa xưa thuở bé
Chờ
má về những buổi chợ chiều tan
Ríu
rít đòi quà, má chia đều bốn đứa
Nỗi
nhọc nhằn không làm mắt má thôi yêu thương.
Những
cánh diều cùng ba thả ước mơ
Trời
thì cao còn con thì bé nhỏ
Ba
đội đầu cho con với trời xanh
Khúc
khích cười “tay ba lớn ngộ ghê!”
Con
thèm một bữa cơm gia đình nóng hổi
Có
ba, có má, chị cùng hai nhóc nhỏ
Bát
cơm trắng ngọn đèn dầu soi tỏ
Hạnh
phúc thế thôi, ấm áp một gia đình.
Xin
cho hồn con vẫn như xưa thuở bé
Chẳng
vướng âu lo, lừa lọc cuộc đời
Con
sẽ hát như ngày nao vẫn hát…
Ước
mơ nhỏ bé mà sao xa xăm quá!
Giờ
lên phố bon chen giữa chốn phồn hoa đô thị
Con
thèm một khoảng bình yên đồi quê cũ
Thèm
được nghe giọng ba giọng má dặn dò
Thèm
hơi ấm ngày xưa – bếp lửa đỏ.
Giật
mình, tuổi về chiều ba má bạc mái đầu
Chưa
chút thảnh thơi về mối lo vật chất
Con
chợt ước mình là cô tiên nhỏ
Biến
hóa cuộc đời, tóc ba má mãi xanh!
Đức Phổ những ngày xa
Huỳnh Thị Lệ Ân
0 nhận xét:
Đăng nhận xét